Hoàng hậu vừa mô tả kích thước của mảnh ngọc, vừa cười nói: "Mảnh ngọc

này có chất lượng khá tốt, đương nhiên không thể so bằng những cống phẩm ở

Đại Đông sơn. có điều, nếu đặt trong phủ của các vương hầu bình thường, nó

cũng coi là loại hiếm gặp... À, đúng rồi, mảnh ngọc này được Tiên Đế ban cho

gia tộc của bản cung. Do đó, trên nó được khắc theo kiểu dáng của Hoàng đế,

không thể đeo ra ngoài được, vẫn luôn được cất trong xiêm y."

Hoàng hậu không rõ vô tình hay cố ý chỉ vào ngực mình. Tuy mặc chiếc áo

lạnh dày cộp, nhưng ngón tay ấy vẫn nhẹ nhàng chạm vào nơi đẫy đà kia.

Hồng Trúc nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, rồi nhẹ nhàng cười bồi nói:

"hình như lúc ở trong cung chưa từng thấy nương nương đeo nó."



"Tuy mảnh ngọc kia khá ấm áp, nhưng màu xanh quá nhạt... Khi xưa còn là

một cô nương thì thường xuyên đeo nó, nhưng bây giờ không còn phù hợp với

bản cung."

Hồng Trúc nịnh bợ nói: "Nương nương quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp không

giảm so với hồi xưa, có khác gì cô nương đâu... cho dù màu xanh có nhạt đi

chăng nữa, vẫn rất phù hợp."

Trong mắt Hoàng hậu lóe vẻ tàn khốc, hạ giọng quát khẽ: "Nói năng ngày

càng càn rỡ rồi đấy!"

Sắc mặt Hồng Trúc hoảng hốt, vội vàng tự tát mạnh lên mặt mình một cái,

nhưng lại không chú ý thấy nụ cười hài lòng trên khóe miệng của Hoàng hậu

cùng với sóng mắt càng ngày càng càng rõ né.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hôm qua Hoàng hậu đã biết về việc đưa vải thêu vào cung, đương nhiên

cũng không định để ý tới chuyện nhỏ nhặt này, đã có quy định trong cung về

việc phân phát đến các nơi. Đương nhiên bên phía Thái hậu là nơi đầu tiên, sau

đó là gửi một ít tới các nương nương có tiếng trong cung, cuối cùng đến cung

Quảng Tín của Trưởng công chúa. Mặc dù Hoàng hậu không thực sự yêu thích

cô em chồng này, nhưng vì con trai mình, nương nương cũng phải cố gắng hết

sức.

Lúc này, phía sau Đông Cung đang bận rộn phân chia vải thêu. Hồng Trúc

vừa hầu hạ Hoàng hậu xong, không còn công việc gì cụ thể. Hắn đứng ở ngoài

cửa, quan sát các cung nữ vóc dáng mảnh khảnh đang tất bật với công việc, ánh

mắt không khỏi đảo qua bờ mông đầy đặn và cong vút của họ.

Đột nhiên hắn cảm thấy bên hông đau nhói, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một

cung nữ mặt mày quyến rũ đang tức tối nhìn mình.

Hắn không khỏi hạ giọng quát khẽ: "Tí Nhi, nàng điên rồi à? Đây là trong

cung mà, mọi người đang nhìn kìa!"

Cung nữ to gám dám cấu tổng quản thái giám Đông Cung chính là Tú Nhi

mà Phạm Nhàn từng nghe tới, cũng là người bầu bạn mà Hồng Trúc tìm thấy

trong những ngày cô đơn lạnh lẽo chốn thâm cung.

Tú Nhi cắn môi lẩm bẩm nói: "Mắt chàng đang nhìn vào chỗ nào đấy?

Chàng cũng đây là trong cung à?"

Hồng Trúc cười khúc khích, dỗ dành vài câu, nghĩ thầm mình chỉ là một thái

giám, chỉ có thể dùng con mắt với đầu ngón tay cho đỡ nghiện, có đáng để ghen

tuông không? Hắn cũng không để ý lắm, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến một

chuyện, hỏi: "Nàng đến đây làm gì ?"

Đột nhiên hắn thầm giật mình, hạ giọng nói: "Không phải nàng được giao

việc đưa vải thêu đến các cung khác đấy chứ?"

Tú Nhi tò mò nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn, hơi ngạc nhiên nói: "Không

phải... Không biết hôm nay có chuyện gì mà nương nương đột nhiên nhớ ra một

món đồ đã lâu không dùng, bảo ta vào phòng tìm xem."

Hồng Trúc cảm thấy thoải mái hơn một chút, cẩn thận hỏi: "Là món gì

vậy?"

"Là một mảnh ngọc màu xanh nhạt." Xuân Nhi bĩu môi nói: "Không biết ai

đã lắm mồm khiến nương nương nhớ ra món đồ đó... Đã bao nhiêu năm rồi

không dùng, trong chốc lát làm sao mà tìm ra được? Nếu không tìm thấy, làm

sao giải thích với nương nương?"

Hồng Trúc thầm vui sướng, biết rốt cuộc lời nói của mình lúc trước đã phát

huy tác dụng, cuối cùng Hoàng hậu nương nương đã muốn tìm lại mảnh ngọc

kia.

Ngay lúc này, một cung nữ che miệng cười đi ngang qua bên cạnh hai

người.

Tú Nhi tức giận sẵng giọng: "Cười cái gì?"

Cung nữ kia lè lưỡi trả lời: "Chỉ cho các ngươi cười thôi, ta cười không

được à?"

Hoàng cung Khánh Quốc, thực sự không như những gì bách tính tưởng

tượng, không phải luôn luôn quang minh đường hoàng, nhưng cũng không đen

tối và đáng sợ như các tiểu thuyết gia mô tả. Đặc biệt ở Đông Cung, Hoàng hậu

thầm hiểu tình cảnh yếu thế và khó nhọc của bản thân, vì vậy vị nương nương

đã rất cố gắng trong những điểm nhỏ nhặt, đối xử dịu dàng với các cung nữ và

thái giám, quản lý người dưới không quá nghiêm khắc, luôn giữ tinh thần thiện

duyên rộng rãi.

Mà Hồng Trúc cũng là một người thận trọng và tế nhị, cho dù bây giờ hắn

đã trở thành tổng quan thái giám, nhưng đối với những người dưới quyền, hắn

không bao giờ vênh mặt hất hàm sai khiến. Chính vì vậy, cung nữ kia mới dám

đùa giỡn với hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play