Một lúc lâu sau y mới thành khẩn nói: "Lần này đi Tây Hồ, đường xá xa xôi

khó nhọc, ngươi phải giữ gìn... Mặc dù mưu cầu công danh trong quân ngũ là

đường tắt, nhưng cũng là con đường nguy hiểm. Tuy bây giờ Đại điện hạ bây đã

nắm quân quyền, nhưng lúc mới tới phía tây cũng phải gánh chịu biết bao năm

tháng khó khăn, ngươi cũng biết nơi đó khổ cực như thế nào rồi đấy."

Lý Hoằng Thành gật đầu suy tư, nghiêm túc nói: "Đã gia nhập quân đội,

đương nhiên ta đã chuẩn bị tư tưởng từ lâu rồi. Phụ thân đại nhân cũng hiểu rõ

suy nghĩ của ta, nếu không người đã chẳng đồng ý."

Cái gọi là suy nghĩ, chính là quyết tâm thoát ly khỏi những tranh đấu nguy

hiểm nhưng nhàm chán tại kinh đô. Nhưng khi Phạm Nhàn nghĩ đến chuyện lần

này quân đội chinh phạt phương Tây vẫn là của Diệp gia, là gia đình nhạc phụ

của Nhị hoàng tử, trong lòng y không khỏi dâng lên cảm giác lạ lùng. Y nhìn

gương mặt của Lý Hoằng Thành, cố gắng nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn

không kìm được, mở miệng nói: "Diệp Trọng... Là nhạc phụ của lão nhị, nếu

ngươi đã quyết tâm không can dự vào chuyện ở kinh đô..."

Trước khi y kịp nhắc nhở xong, Lý Hoằng Thành đã vung tay ngắt lời y,

bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, những gì ta đã hứa với ngươi, đương nhiên ta sẽ

thực hiện được. Ta không phải thằng ngốc... chỉ có điều..." Hắn cười phá lên, "...

chỉ có điều ngươi quá thông minh, mới khiến chúng ta khó tìm ra cơ hội tỏa

sáng. Đặc biệt là trong hai năm qua, ngươi mượn tay phụ vương ép chặt ta

xuống, nếu ta còn không cúi đầu trước ngươi, chỉ e lại bị giam lỏng tiếp."

Phạm Nhàn cười khổ nói: "Không phải ta mượn tay Tĩnh Vương gia để chèn

ép ngươi, mà là Tĩnh Vương gia mượn tay ta để chèn ép ngươi. Ngươi phải hiểu

cái này."

"Thế nào cũng được." Lý Hoằng Thành thở dài: "Dù sao thì suy nghĩ của

phụ thân và của ngươi đều như nhau, nếu đã thế, sao ta phải cố sức vùng vẫy?

Lần này đi về phía Tây cũng không tồi, máu lửa trên chiến trường chắc sẽ thẳng

thắn hơn một chút."

Hắn đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn vào đôi mắt của Phạm Nhàn, thành khẩn

nói: "Mối quan hệ giữa ta và lão nhị luôn tốt đẹp... có việc này muốn nhờ

ngươi."

Chữ nhờ này được nói ra hơi nặng nề, Phạm Nhàn lập tức đoán được hắn sẽ

nói gì, nhíu mày cướp lời: "Ta chỉ là một thần tử, có những việc không do ta

quyết định, hơn nữa, ai có thể dự đoán chính xác thắng bại ra sao? Không cần

nói trước về những chuyện này."

Lý Hoằng Thành bình tĩnh lắc đầu một cái: "Ngươi không cho ta nói trước,

chắc là sợ không dám chấp nhận thỉnh cầu của ta... Ngươi nói thắng bại còn

chưa biết được, cũng đúng. Cho dù nhìn từ góc độ nào thì trong mấy năm ngắn

ngủi ngươi cũng không thể đánh bại bọn họ, nhưng không hiểu sao, ta vẫn luôn

cảm thấy ngươi sẽ là người chiến thắng cuối cùng."

"Quá khen." Phạm Nhàn cười khổ.

"Nhưng ngươi đừng quên, dù sao hắn cũng là huynh đệ của ngươi... huynh

đệ ruột thịt." Lý Hoằng Thành nhìn vào đôi mắt y, nghiêm túc nói: "Nếu thật sự

ngày như vậy, ta mong ngươi có thể tha cho hắn một con đường sống."

"Ngươi đề cao ta quá." Phạm Nhàn nhẹ nhàng xuay mình, đưa mắt nhìn về

một hướng khác bên cạnh kinh đô, thản nhiên nói: "Hắn là hoàng tử, còn những

kẻ làm thần tử như chúng ta cho dù có quyền lực lớn đến đâu đi nữa, cũng

không thể quyết định sinh tử của hắn... Hơn nữa ngươi bảo ta nên tha cho hắn

một con đường sống, nhưng nếu một ngày nào đó lão Nhị bắt được ta, hắn có

tha cho ta một con đường sống hay không?"

Giọng nói của y dần trở nên lạnh lẽo: "Ta đã cho lão nhị rất nhiều thời gian

để suy nghĩ. Ngươi cũng biết mà, hơn một năm qua ta lột bỏ vây cánh của hắn

là để làm gì... Nhưng hắn không chịu, dã tâm của hắn quá lớn, lớn đến mức

chính hắn cũng không thể kiểm soát được. Đã như vậy, nếu ta còn cố khống chế

bản thân mình... thế thì là ta đang tự tìm đường chết."

Lý Hoằng chậm rãi cúi đầu, nói: "Từ khi hắn mười tuổi, hắn đã bị ép đi trên

con đường tranh đoạt... Qua nhiều năm như vậy, nó trở thành mục tiêu của cuộc

đời mà hắn không cách nào thay đổi. Cho dù ngươi có đánh hắn đến mức chỉ

còn lại mình hắn, hắn cũng không cam lòng."

"Đúng là đạo lý này." Gương mặt Phạm Nhàn dần trở nên lạnh lùng, giơ tay

phải lên, chỉ về hướng mà mình đang nhìn, nói: "Từ nơi này đi tiếp mấy chục

dặm, là điền trang của Phạm gia ta, ngươi biết ở đó có gì không?"

Lý Hoằng Thành nhìn y một cái.

"Nơi đó, chôn bốn người." Phạm Nhàn buông cánh tay xuống, nói: "Bốn hộ

vệ của Phạm gia, là những người luôn theo sát ta sau khi ta về kinh đô, bị giết

chết trên đường Ngưu Lạn."

Y tiếp tục: "Vụ ám sát trên đường Ngưu Lạn, đó là ý của Trưởng công chúa,

được sắp đặt bởi lão nhị. Tuy ngươi chỉ là người bị lợi dụng, nhưng ngươi cũng

không thể phủ nhận... dù sao đi nữa ngươi cũng là đồng phạm... Từ ngày hôm

đó trở đi, ta đã thề, trong kinh đô này nếu còn ai muốn giết ta, ta sẽ không

nương tay nể tình với chúng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play